- Hà Nội
- Hồ Chí Minh
- Đà Nẵng
- Nha Trang
- Đà Lạt
- Cà Mau
- Cần Thơ
- Sapa
- Phan Thiết
- Hà Giang
- Mộc Châu
- Ninh Bình
- Huế
- Hội An
- Hạ Long
- Bến Tre
- Tam Đảo
- Phú Quốc
- Buôn Mê Thuột
- Quy Nhơn
- Tuy Hòa
- Hòa Bình
- Cao Bằng
- Cô Tô
- Sóc Trăng
- Lào Cai
- Nghệ An
- Phú Yên
- Bắc Cạn
- Thanh Hóa
- Côn Đảo
- Đảo Bình Ba
- Vũng Tàu
- Khánh Hòa
- Đảo Quan Lạn
- Chùa Hương
- Mỹ Tho
- Đảo Nam Du
- Đảo Bình Hưng
- Hồ Ba Bể
- Cát Bà
- Quảng Bình
- Điện Biên
- Tây Bắc
- Miền Tây
- Bái Đính
- Thái Lan
- Singapore
- Trung Quốc
- Hàn Quốc
- Hongkong
- Pháp
- Nhật Bản
- Malaysia
- Myanma
- Đài Loan
- Ý
- Nga
- Dubai
- Israel
- úc
- Cuba
- Áo
- Maldives
- Philippines
- Lào
- Brunei
- Indonesia
- Châu Âu
- Hungary
- Đông Âu
- Anh
- Hi Lạp
- Canada
- Nam Mỹ
- New zealand
- Nam Phi
- Dubai - Nam Phi
- Châu Phi
- Kenya
- Campuchia
- Bhutan
- Mauritius - Madagascar
- Đài Bắc
- Châu Úc
- Tây Tạng
- thụy sỹ
- Hà Lan
- Bỉ
- Đức
- Mỹ
- Ấn Độ
Tôi Có Một Hành Trình Đầy Những Cơn Mưa
Những cơn mưa kéo hơn trên chặng đường của tôi, càng đi nhiều tôi càng có thêm những cơn mưa trên những chuyến hành trình để nhớ. Đi du lịch gặp mưa cũng coi như là một sự trải nghiệm, khác mọi người, không thích thú nhưng cũng có phần hay ho. Để tôi kể về mưa của tôi cho mọi người nghe nhé.
Mưa qua cửa kính.
Trước tết, tôi dành hơn nửa tháng để đi chơi. Một đứa con gái Bắc, tôi lang thang miền Trung, miền Tây, miền Nam vì quá rảnh, vì thích. Đây không phải lần đầu tiên tôi rời xa mảnh đất của mình, những địa điểm trong chuyến đi này không hẳn là lần đầu tiên tôi tới, có những nơi quen thuộc, có những nơi bỡ ngỡ. Nhìn chung, cũng có thêm nhiều kỷ niệm.
Nơi xa nhà.
Cái hứng nhất thời của mình mang lại cho tôi một chuyến đi không chuẩn bị kỹ và nhiều mưa hơn dự định. Tôi gặp mưa ở mọi nơi. Khi vào nhà cậu ở Bình Phước, nhà dì ở Cần Thơ, mọi người còn phải thốt lên rằng: từ ngày vào đây, dễ tới chục năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy mưa nhiều như thế này cả. Những cơn mưa gợi nhớ tới mùa xuân của miền Bắc.
Mưa ở Bình Phước.
Tôi sinh vào tháng 8, cũng được xem là một cô gái của mưa. Không phải mưa phùn ngày xuân, tôi là cơn mưa rào dữ dội của mùa hạ. Ấy là sản phẩm của những ngày nắng gắt gỏng. Phải chăng vì thế mà tính cách của tôi có phần ảnh hưởng, chút gì đó điên rồ, cảm tính, nhanh giận dỗi, nhanh quên.
Mưa.
Cơn mưa ngày tôi sinh ra, những cơn mưa trên chuyến hành trình tôi có, tôi vẫn đi chơi trong những cơn mưa ấy. Tôi vẫn nhớ giây phút gió thổi phần phật chiếc áo mưa mỏng tang trên cầu Thuận Phước, tôi vẫn nhớ chiều tối muộn mặc áo mưa đi ăn bánh ướt lòng gà Đà Lạt, tôi vẫn nhớ chiếc ô xoay tròn lúng liếc lồng đèn của Hội An… Không hẳn là nắng mới đẹp, không hẳn là mưa thì xấu.
Nắng sau mưa.
Tuy rằng chuyến đi của tôi nhiều mưa như vậy, nhưng may mắn là chẳng có chỗ nào hay ho của một thành phố, thị trấn tôi qua tôi lại không tới được. Những cơn mưa nhỏ nhỏ, lất phất rồi hửng nắng khi tôi định đi đâu đó; chỉ to lên khi tôi quyết định xả hơi, nằm lì trong nhà dì ăn no nê hoa quả ngọt bùi của đồng bằng sông Cửu Long.
Nắng đan mưa.
Còn nhớ, khi tôi từ Cần Thơ nhảy xe lên Đà Lạt, xe đến nơi là vào lúc 4h sáng. Khi đó lạnh ơi là lạnh, lạnh đến tê người, trời mưa mưa lớt phớt. Chỉ một chút xíu đứng đợi lễ tên ra mở cửa cũng khiến tôi thấy như sống lại khi nằm ngủ trọn vẹn trên chiếc giường chăn ấm sau đó vài phút. Kể ra thì mưa một chút, lạnh một chút lại có chăn ấm, nệm êm để ngủ thì cũng vui.
Sớm Đà Lạt.
Lúc mưa, tôi thích nhất là được ngồi trên xe di chuyển từ thành phố này sang thành phố khác, trên tai là một bản nhạc nhẹ nhàng, chạy ngẫu nhiên trong list nhạc pha trộn đủ màu sắc. Ngắm mưa qua cửa kính ô tô hay lắm nhé, nước đọng lại, chảy thành dòng, Lúc nào có gió, chúng sẽ thi nhau lăn xuống như một trò đuổi bắt. Nước làm cho khung cảnh sau tấm kính trở nên mờ ảo, trí tưởng tượng của tôi vấn vơ nghĩ lung tung.
Ô cửa ảo mờ.
Nhưng tất nhiên, mưa thôi, đừng mưa quá. Tôi bị cơn mưa ở Phan Rang làm cho phát sợ, phải đặt ngay vé máy bay để về. Trên đường đi ra sân bay là những ngôi nhà ngập trong nước. Mưa xối xả ngập lụt cả hai bên đường, cao ngang một ngôi nhà cấp 4. Tôi thấy những hình ảnh không chỉ là trong ti vi, báo đài hoặc qua vài lời kêu gọi. Cơn mưa ám ảnh chuyến hành trình của tôi.
Mưa bên đường.
Nhưng có một điều hay là đi chơi vào những mùa dễ mưa rất yên tĩnh. Với một đứa chuyên đi biển mùa đông và đi chơi mùa mưa thì mọi thứ đều rất ổn, tôi có thể xoay sở với hàng tá điều mà mọi người thấy kinh dị và bó tay. Thực ra, nghĩ một cách tích cực thì như kiểu ai cũng có thể tới Hội An đi bộ hàng giờ nhưng không phải lúc nào cũng có thể chèo thuyền trong phố Hội. Và, những cơn mưa sẽ mang lại cho bạn một thành phố chẳng ồn ào, lại rất tinh khôi.
Đẹp chẳng ồn ào.
Khi mà mưa ấy, chúng ta thường nán lại ở một nơi lâu hơn mình nghĩ, có dịp để nói chuyện với nhiều người hơn, không giống như cách chúng ta lướt qua nhau như những ngày nắng đẹp. Chuyến hành trình của bạn vì những cơn mưa mà trở nên lắng hơn. Vậy nên, tôi thích nắng, thích cả những cơn mưa trong chuyến đi của mình. Mỗi thứ, có một điều hay ho khác lạ.